Vợ là
Vợ là thân nhất trên đời
Vợ là yêu dấu chẳng dời, chẳng xa
Vợ là tình cảm thiết tha
Vợ là gió mát, vợ là mưa giông
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là sư tử Hà Đông kinh người
Vợ là rộn rã tiếng cười
Vợ là yêu dấu rụng rời tay, chân
Vợ là một chút men say
Vợ là cái đắng, cái cay tronglòng
Có người nhờ vợ lên ông
Có người vì vợ mất không cơ đồ
Mũi chanh anh vắt vài dây
Còn em anh vắt cả ngày lẫn đêm
Xoa chân chưa kịp tắt đèn
Nào em, đã thấy tiếng bên vật nài
Xấu chàng thì biết hổ ai?
Đành thôi phó mặc một vài trống canh
Bơ phờ sáng dạy phong phanh
Lại lo bữa sáng cho anh đi làm
Ăn xong anh gọi “Nữ hoàng”
Cái hộp tăm để trên bàn đâu em