Đôi dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những mảnh đời xuôi ngược
Lên thảm nhưng, xuống cát bụi, cùng nhau
Cùng bước, cùng món, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẽ sức ngừơi chà đạp
Dẫu vinh nhục, không đi cùng ngừơi khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngàynào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khăng khít bước song hành
Chẳng thề nguyễn mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Trăm chiều yêu thương
Thế nào bạn có khoẻ không?
Khi mà sắp sửa thành ông, thành bà
Tiếc là tôi ở phương xa,
Nếu không sẽ đến tận nhà mừng vui
Cảm ơn. Bạn nhớ tới tôi
Làm tôi cảm động… bồi hồi đến nay.
Cuộc đời lạ lẫm ai hay?
Giật mình ngoái lại đã thay đổi nhiều.
Chưa từng tường tận chữ yêu,
Vẫn lung linh cả trăm chiều nhớ thương.
Đáy lòng còn mãi vấn vương
Mắt còn ngong ngóng đến trường lớp xưa
Dẫu là ngày đã quá trưa
Vẫn mong có dịp đón đưa nhau về
Phố còn văng vẳng tiếng ve
Ngả đi biền biệt … lối về xa xôi
Nỗi niềm còn đến bao giờ?
Bao nhiêu điều muốn ngỏ mà chưa giãi bày.
Nỗi lòng ta có ai hay?
Nói ra lại sợ thế này, thế kia?
Biết cùng ai để xẻ chia
Tỏ lòng ngỏ ý xa lìa… còn vương.
Chân đi đã tới cuối đường
Ngẩn ra rồi lại tự thương hại mình
Dại khở rồi cứ lặng thinh,
Bốn lăm năm một mối tình còn nguyên
Trên đầu tóc lẫn trắng đen,
Bảo là quên lại chẳng quên một thời.
Đường chiều đến khúc quanh rồi
Mà đâu được nói nửa lời người ơi?
Mong rằng bạn đã hiểu tôi,
Chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.. bạn ơi?
Rông dài thế quá dài rồi,
Hẹn thơ sau nói tiếp lời hôm nay.
TPHCM 10.03.2009.
Nhớ lại thời xưa 63-64 (lớp 10 DPT 3B)