Trước khi có nhân duyên đến với Diện chẩn, tôi đã ít nhất ba lần bị ấn tượng không mấy tốt đẹp với Tây y. Tôi nói ra những điều sau đây như bày tỏ tâm sự chứ không có ý bài bác một khuynh hướng nào.
Tôi theo học ngành sư phạm, hoàn toàn mù tịt về y khoa. Sau khi có gia đình, tôi chỉ biết những điều thông thường qua sách: chăm sóc sức khỏe gia đình, cách sử dụng thuốc và nuôi trẻ ... của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.
Lần thứ nhất: con trai tôi mới 12 tháng tuổi bị nổi hạch ở cổ. Tôi đưa cháu đi khám và chữa bệnh ở bệnh viện TW Huế. Ở đây tôi có chị chồng và anh họ là bác sĩ. Sau khi khám và chọc hạch, bác sĩ cho biết đây là hạch lao. Tôi nghi ngờ vì thấy cháu không có biểu hiện bệnh lý như sụt cân, kén ăn, sốt cao vào buổi chiều tối ... Thế là tôi đưa cháu vào bệnh viện Nhi Đồng 2 ở đường Đồn Đất Sài Gòn (nay là đường Lý Tự Trọng). Khi vào phòng khám, tôi đưa hồ sơ bệnh án của cháu cho bác sĩ xem. Và thật bất ngờ, vị này đã mắng tôi xối xả mà không hề lắng nghe tôi kể những biểu hiện lâm sàng. La lối xong, ông ta kê một mạch toa thuốc gồm 7 loại thuốc đặc trị lao. Tôi vừa bức xúc vừa ngỡ ngàng về thái độ và cách hành xử của vị bác sĩ này. Đọc toa thuốc, tôi suy nghĩ: đứa con nhỏ bé của tôi uống hết toa thuốc này, nếu có khỏi bệnh cũng bị di chứng phụ của thuốc. Một lần nữa, tôi lại không mua thuốc và quyết định đưa cháu đi đến bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc. Và nếu vị này cũng có kết luận như hai lần đầu, tôi sẽ cho cháu uống thuốc. Thật bất ngờ, qua vài phút xem xét, lắng nghe những biểu hiện bệnh lý của cháu, bác sĩ bảo "bà chăm sóc cháu rất tốt, cháu là trường hợp 1/1000 đứa trẻ có sức đề kháng mạnh nên sau khi chích ngừa lao, cơ thể phản ứng và tạo ra những hạch như vậy, từ từ nó sẽ tan đi". Bác sĩ chỉ cho 10 viên vitamin A, D hỗ trợ thêm. Thật hú hồn, tôi ra về mà như đi trên mây. Nếu không suy xét và kiên trì, có lẻ con của tôi đã lãnh đủ vì sự cố chấp và chủ quan của những kẻ làm ngành y. Thật may mắn trên đời này còn có những vị Lương y như bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc.
Trong thời gian này (1987), tôi có một đứa cháu, con của người em trai ở Nha Trang, cũng bị trường hợp như con trai tôi. Hồi đó, chưa có điện thoại nên tôi ít liên lạc. Khi biết được tin thì cháu đã uống thuốc lao hơn ba tháng rồi. Thật tội nghiệp, thân hình cháu gầy rộc và lúc nào cũng khát nước. Sau này trưởng thành, người của cháu kém phát triển về mọi mặt. Thể chất lẫn tinh thần cháu đều kém hơn so với em cháu.
Lần thứ ba nghiêm trọng hơn. Em gái tôi bị hạch ở cổ. Bệnh viện TW Huế lại chuẩn đoán hạch lao, và người anh họ tôi là bác sĩ giới thiệu cô em tôi với một ông giáo sư tiến sĩ ở trường đại học y dược Huế để điều trị, Vị này buộc em tôi phải tuân thủ uống thuốc đủ liều đúng cử trong vòng 6 tháng, Điều trị đến tháng thứ 3, hạch to dần, cháy máu mũi, máu răng. Em tôi sợ quá, đi tái khám và xin ý kiến bác sĩ, Bác sĩ không suy nghĩ và phán "nếu muốn tiếp tục trị thì hết 6 tháng, phải uống thêm 3 tháng nữa. Thế là em tôi tiếp tục uống không dám sai lệch. Hết 9 tháng trôi qua, bệnh tình em tôi ngày càng nặng, hạch lớn thành bướu và lần này đi xét nghiệm lại không phải hạch lao mà là ung thư. Sau đó, em tôi mất. Trước khi em tôi ra đi, tôi về thăm nhà và biết rõ sự việc. Em tôi (lúc này đã yếu) rút dưới gối ra xấp hồ sơ bệnh án và nói với tôi "đi kiện ông bác sĩ này, chính ông đã giết em". Gia đình tôi là phật tử, nên rất sợ vướng mắc vào ân oán. Tôi khuyên em: mọi sự là định mệnh, nếu đó là ác nghiệp thì mình đã trả xong, xem như thay chiếc áo, em hãy ra đi nhẹ nhàng không oán trách ai.
Và tôi đã đốt hồ sơ bệnh án đó như đốt đi niềm oán giận. Giá như có một chữ TÂM !
Kể từ đó, tôi thay đổi cách sống, ăn uống cẩn thận, tập thể dục, điều chỉnh mọi sinh hoạt cho hợp tự nhiên, mong cầu không bệnh để khỏi đi gặp bác sĩ và uống thuốc.
Rồi một ngày đẹp trời, ba me tôi từ Đà Lạt gọi về báo rằng: có người cho mượn bộ đĩa rất hay, dạy cách chữa bệnh không dùng thuốc, và bảo tôi đến 19 bis Phạm Ngọc Thạch tìm hiểu.
Tôi đến ghi danh học năm 1997. Ngay từ buổi đầu nghe Thầy giới thiệu về Diện chẩn điều khiển liệu pháp: con người là một bộ máy sinh học, nếu ta hiểu nó, sẽ thấy rằng nó có khả năng điều chỉnh và hóa giải bệnh tật. Những sinh huyệt trên bề mặt được ví như vườn thuốc tự nhiên ở ngay trong thân ta. Tôi tâm đắc ngay từ phút ban đầu ấy. Thế rồi tôi bị cuốn hút vào những sinh huyệt và đồ hình. Đi đứng nằm ngồi mọi lúc mọi nơi đối với tôi là sinh huyệt và đồ hình. Càng học tôi càng say mê, càng cảm phục, ngưỡng mộ Thầy tôi. Thầy Bùi Quốc Châu, một con người thật bình dị, với khuôn mặt vuông vắn, vầng trán cao, đôi mắt tinh anh nhưng hiền từ, nụ cười thân thiện gần gũi. Tôi không ngờ, một con người chân chất, vui tính như vậy mà là một nhà khoa học, một nhà Y thuật, và là một nghệ sĩ. Tôi thích dùng từ nghệ sĩ nói về Thầy tôi. Vì Thầy đã dựa trên nền tảng triết học uyên thâm của phương đông như Phật giáo, Khổng giá, Lão giáo ... những quy luật tự nhiên, ca dao tục ngữ dân gian ... mà áp dụng một cách ngoạn mục vào Y thuật, để rồi từ đó có khoa chữa bệnh không dùng thuốc.
Đúng là Thượng đế đã gửi tặng cho thế gian một món quà quý giá, mà tôi là một trong những người may mắn được thừa hưởng. Tiếc thay cho những ai bị kiến chấp che lấp không nhìn thấy. Lý đã hay mà Sự lại càng chính xác. Một lần nữa khẳng định Lý Sự như nhất.
Sau khóa học, tôi thực hành, vận dụng những thuyết phản chiếu, đồng ứng, đồng hình, cục bộ, biến dịch, giao thoa, thái cực, đối xứng v.v.. sinh huyệt dựa trên đồ hình ... Nghiên cứu thêm sách của Thầy giới thiệu, và tôi đã chữa thành công bệnh của mình, người thân, bạn bè. Sau đó tôi theo những tổ chức từ thiện để chữa bệnh miễn phí cho người nghèo.
Một người như tôi, chưa qua trường lớp Đông tây y nào, mà lại có thể chữa lành bệnh cho mình, cho người, là một điều ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Ngoài y thuật ra, Thầy còn trao truyền cho học viên 5 chữ vàng (Tùy - Biến - Đúng - Đủ - Đẹp), 5 chữ bạc và 10 chữ ngọc (Vừa phải - Thoải mái - Tự nhiên - Linh động - Sáng tạo - Vô úy - Bất cưỡng - Bất cầu - Nhân hậu - Vị tha).
Từ đó tôi như được chấp cánh, bằng tấm lòng, bằng sự thương yêu muốn chia sẻ nỗi đau với người khác, tôi đi và làm việc hết mình. Có những buổi chữa bệnh từ 6 giờ sáng đến 12 giờ rưỡi, nghỉ trưa 30 phút rồi lại làm việc tiếp tục đến 21 giờ. Tuy có mệt nhưng tôi rất hạnh phúc vì nỗi hân hoan và ngạc nhiên của bệnh nhân vì được lành bệnh. Đúng như thầy từng nói " Hạnh phúc được nhân đôi", có những bệnh mãn tính chữa mãi không hết như viêm xoang, viêm mũi dị ứng, viêm tai giữa, thoái hóa đốt sống cổ, đốt sống lưng, thậm chí những bệnh như ung thư thời kỳ đầu, u nang buồng trứng, tử cung...nhờ phương pháp Diện Chẩn điều khiển liệu pháp mà tôi đã thành công. Bệnh nhân đã mừng rỡ mà ghép cho tôi những lời hoa mỹ như là cô tiên, thần y...Nhưng trong sâu thẳm của tôi, mỗi lần thành công, tôi đều hướng đến Thầy, thầm cảm ơn Thầy và xin kính dâng lên Thầy những gì tốt đẹp mà mọi người ban tặng cho tôi như một lời tri ân.
Xin nguyện được làm cánh tay nối dài của thầy, cùng anh chị em Việt Y Đạo, khẳng định tính hiệu quả của Diện Chẩn điều khiển liệu pháp.
Kính chúc Thầy sức khỏe để dìu dắt thế hệ tiếp nối, giúp người, giúp đời.
Thầy là niềm tự hào của người Việt Nam và là người làm cho nền y học dân tộc thăng hoa.