Xét về khía cạnh bảo vệ sức khoẻ, phòng và chữa bệnh thì thể dục hơn thể thao vì thể dục vận động cơ thể một cách đều đặn và êm nhẹ hơn thể thao. Cho nên người siêng năng tập thể dục thường sống lâu hơn những người chơi thể thao, vì thể thao thường đòi hỏi sự ráng sức quá mức của cơ thể con người. Từ yếu tố này con người rất dễ bị tổn thương do cố gắng quá mức về thể xác và tinh thần (mọi sự cố gắng quá sức về thể xác và tinh thần đều đưa đến những hậu quả xấu). Do ích lợi to lớn của thể dục đối với sức khoẻ con người cho nên từ hàng ngàn năm nay nhiều dân tộc đã cố gắng nghiên cứu và hình thành những phương pháp thể dục của riêng nước mình để bảo vệ sức khoẻ giống nòi.
Việc làm này không phải dễ, cho nên tuy nhận loại biết đến ích lợi của thể dục nhưng không phải lúc nào cũng có môn thể dục đặc thù của nước đó. Phải nói sự thật, đa số đều là học hỏi, bắt chước lẫn nhau (học hỏi lẫn nhau là điều tốt nhưng nếu chỉ học mà không có “cái riêng” cho mình thì cũng dở.
Kế đến đối với một con người việc học cho thuộc “đúng bài bản” của một bài thể dục cũng không phải là chuyện dễ. Vì trước hết các bài thể dục thường có quá nhiều động tác cho nên người tập pảhi mất một thời gian khá dài mới có thể thuộc và tập cho đúng “bài bản” được. Sau nữa thể dục rõ ràng là phương pháp và chữa bệnh rất hiệu quả đối với nhiều loại bệnh nhưng nhược điểm của nó là chậm và không rõ nét. Do đó nhiều người thích chích thuốc, uống thuốc, châm cứu, bấm huyệt hơn vì các loại này đem lại kết quả nhanh và rõ ràng, mặc dù thường là nó không cho kết quả lâu bền, tự nhiên và trọn vẹn bằng thể dục.
Từ lâu tôi đã có suy nghĩ về vấn đề này và đã âm thầm nghiên cứu. Sau nhiều năm nghiên cứu và quan sát các môn thể dục khác nhau là CÁC KHỚP VÀ CƠ ĐỀU VẬN ĐỘNG. Tất nhiên ở mỗi môn , động tác và vận tốc có hơi khác nhau. Có môn cử động nhanh (như Aerobic), có môn chậm (như Thái cực quyền, Thái cực chưởng), có môn phải tập rất nhiều động tác, có môn chỉ tập ít động tác mà thôi. Nhưng tựu chung các KHỚP VÀ CƠ BẮP BUỘC PHẢI VẬN ĐỘNG. Nếu không thì sẽ không có kết quả (chỉ trừ vav1 môn tĩnh khí công, tức là môn khí công chỉ cần ngồi yên lặng mà thở, như kiểu Thiền). Vì lẽ các khớp và cơ bắp có vận động thì khí huyết mới lưu thông, khí huyết có lưu thông thì Âm Dương mới quân bình, bách bệnh mới được tiêu trừ.
Từ nhận xét này tôi có suy nghĩ tại sao ta không hướng dẫn cho người tập nắm vững nguyên tắc này và để họ tự tập theo ý của họ. Như thế họ sẽ rất thích thú (vì bản tính con người là không thích nghe lời người khác mà thích làm theo ý mình) và được tự do, không phải chịu ràng buộc vào việc phải nhớ các động tác do các huấn huyện viên thể dục hướng dẫn. Vì thế sau khi khám phá ra điều này, tôi tự tập thể dục theo kiểu riêng. Dĩ nhiên không rời xa nguyên tác các khớp đều phải vận động và đặc biệt có sự kết hợp THỞ, GỒNG, QUÁN TƯỞNG VÀ SỰ ƯỚC MUỐN MẢNH LIỆT ĐƯỢC KHỎI BỆNH (hoặc được có sức khoẻ).
Kết quả thật bất ngờ và thú vị. Đang bị vẹo cổ, tập vừa xong là cổ gáy nhẹ ngay; đang bị đau lưng, tập xong là giảm đau lưng ngay. Phấn khởi trước các kết quả đầy tính “nhiệm màu” này tôi hướng cho nhiều người tập trong đó có các bạn và học viên của tôi. Kết quả là các bạn đó đều rất phấn khởi và tin tưởng vì hiệu quả rõ rệt và mau chóng của nó, mà lại không cần phải cố nhớ. Ngoài ra lại có một tiện nghi là tập vào lúc nào và ở đây cũng không được. Tôi còn nhớ có một học viên nữ (soeur Trần Thị Sơn ở Long Khánh) đang bị mỏi mệt, cừng gáy, đau lưng nhưng vừa tập xong (sau khi đã được tôi hướng dẫn 10 phút) soeur đã thấy nhẹ nhõm cả người, các chỗ đang có bệnh đều tan biến một cách kỳ lạ khiến soeur phải thốt lên thật là phép mầu và soeur có so sánh lá “Thể dục tự ý hay hơn Âm dương khí công”. Nhận xét này tuy không đúng hẳn vì mỗi phương pháp có cái hay riêng nhưng cũng nói lên hiệu quả kỳ lạ của phương pháp (sở dĩ soeur có phát biểu này là vì trước đó soeur đã có tập Âm dương khí công mà không khỏi các bệnh trên, nay chỉ 10 phút tập thể dục tự ý thì hết các bệnh chứng trên nên mới nói thế). Một nữ dược sĩ là học viên khoá 27 bị cứng khớp ngón tay giữa khi gập vào thì tự duỗi ra không được, phải kéo ra thì mới thẳng được, uống thuốc hoài không hết. Thế mà chỉ sau hai lần tập thì ngón tay tự dưng co duỗi ra vô bình thường. Còn nhiều trường hợp nữa nhưng không cần kể ra đây làm gì. Các bạn nếu không tin tôi tập thử thì sẽ biết.
Ngoài tính hiệu quả, Thể dục tự ý quả là tiện lợi, an toàn và dễ tập, ngoài ra nó còn dễ truyền bá cho người khác khi bạn đã tập có kết quả. Đặc tính này khiến cho về lâu dài nó sẽ giúp cho đồng bào ta có được sức khoẻ hơn và cũng tự chữa được một số bệnh mãn tính hoặc mới phát. Điều này sẽ giúp người dân có được sự an tâm và vui vẻ trong cuộc sống. Đây há chẳng phải là ích lợi lớn lao trong xã hội ta hay sao?